Custom Search
Đã 2 giờ đêm mà cô vẫn chưa ngủ được. Mắt mơ màng và tai vẫn thức chỉ để nghe thấy tiếng máy nổ quen thuộc từ chiếc xe của chồng là choàng dậy mở cửa.
 


 
1 tuần nay anh không về nhà vào mỗi đêm nữa. Cô cũng không dám trách mắng gì anh vì cô vẫn nghĩ: “Lỗi là ở mình”. Có thể cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.

Người ta bảo: trái tim người phụ nữ nắm giữ một sức mạnh vô biên. Thế nên cô vẫn dại khờ nghĩ rằng: Chỉ tình yêu chân thành là đủ...

Anh sinh ra từ mảnh đất nghèo xác xơ, đầy nắng và gió. Anh chưa từng một lần được gọi tiếng “ba”. Anh phải làm lụng từ nhỏ và thấm thía nỗi nhọc nhằn của sự nghèo khó. Mảnh đất cằn cỗi và khắc nghiệt đã nuôi dưỡng quyết tâm đổi đời của anh. Nhiều lần anh gục ngã, nhiều lần anh khóc và cần đến một nụ cười, một cái ôm thì cô xuất hiện. Cô không quá chói lóa, kiêu sa nhưng học giỏi và nhân hậu.

Anh yêu cô bởi giọng nói dịu dàng, ánh mắt thân thương. Cô luôn dang rộng vòng tay với những hoàn cảnh cơ cực. Ban đầu, với anh cô thương tình nhiều hơn yêu. Cô thương anh nghèo khó, thương anh xấu xí, thương anh hiếu thảo...

Rồi từ tình thương ấy, cô yêu anh lúc nào không hay. Cô cứ nghĩ rằng: Anh là con người tình nghĩa.

Đám cưới được tổ chức đơn giản theo ý của cô nhưng vẫn có đủ hoa, nến cho đêm tân hôn đầy lãng mạn. Anh đã nắm lấy bàn tay cô hứa hẹn về một tương lai tươi sáng đầy tình yêu... Anh bảo: “Hãy tin ở anh”.

Cô vẫn nhớ như in gương mặt anh, giọng nói của anh trong đêm hôm ấy. Nó như đinh ninh rằng: “Tình yêu của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi”.

Cô hy sinh bao điều để níu giữ nó, vun đắp cho nó. Hàng ngày cô dậy thật sớm để mua những đồ thật tươi, nấu những món ăn thật ngon cho anh; cô ngủ muộn hơn để nhìn ngắm khuôn mặt thân thương với những đường nét khắc khổ ấy... Những lần anh ốm, cô luôn túc trực bên cạnh theo dõi từng cử động nhỏ của anh. Cô sợ anh mệt, sợ anh buồn, sợ anh tủi thân, sợ anh nhụt chí...

Cô yêu anh bằng trái tim của người đàn bà nhân hậu: chỉ biết hy sinh, hy sinh vì tất cả...

Lúc anh học Thạc sĩ cô đã phải lao động cật lực đến sảy thai. Từ sau lần ấy, cô gầy hẳn, nhan sắc tàn tạ hơn và thường xuyên ngất. Những ngày đầu anh cũng lo lắng chăm sóc nhưng dần dà anh cứ nghĩ rằng cô giả vờ yếu đuối để được anh quan tâm nhiều hơn. Rồi anh ngang nhiên bỏ rơi cô để lao vào cuộc phấn đấu cho sự nghiệp. Điệp khúc của anh luôn là: “Anh rất bận. Đừng làm phiền anh”.
  
Thế là cô không dám làm phiền anh nữa. Anh đi suốt ngày để mặc mình cô trống trải với căn nhà cũ nát. Nhiều khi không có anh, cô mất cảm giác ăn uống. Cô ngại nói chuyện với tất cả mọi người, ngại di chuyển. Người ta bảo: Cô bị trầm cảm.

Còn anh, anh bảo rằng: “Em có tội hay suy diễn linh tinh. Từ nay không suy nghĩ nữa. Nếu em cứ như thế này chưa biết chừng...”.

Anh bỏ lửng câu nói ấy và ra đi để mặc cô khóc trong quằn quại, đau đớn. Cô mua sách về đọc nhưng càng đọc càng thấy buồn, càng xem càng thấy mỏi...

Anh lên chức trưởng phòng, cô đã học làm những món ăn nhà hàng để chiêu đã bạn bè anh vậy mà anh không về mà dẫn bạn đi ăn quán...

Cô cứ sống lầm lũi và mong chờ ngày anh quay lại cầm tay cô, nói với cô những lời ngọt ngào như trong đêm tân hôn ấy.

Hình như trái tim ấy đã quen với câu nói: “Hãy tin anh” để rồi cả đời chờ mong chỉ câu nói ấy mà thôi...

Theo PLXH